Cảm thấy đủ.⠀
⠀
Gần đây có một bạn nhắn tin hỏi tớ vài điều xoay quanh chuyện viết và chuyện làm blog, để chuẩn bị cho dự án chăm sóc sức khỏe tâm lý mà bạn ấy đang ấp ủ. Rồi bạn hỏi, có bao giờ chị lo lắng những trải nghiệm của bản thân không đủ sâu sắc để chia sẻ với người khác không. Mấy cậu biết đấy. Thật sự là một cảm xúc khó diễn tả khi được ai đó hỏi về điều gì đó mà mỗi ngày trôi qua chính mình cũng tự hỏi mình: Liệu mình có đủ tốt, đủ giỏi, đủ hữu ích cho cuộc đời và cho những gì mình đang tranh đấu để đạt được hay không? ⠀
⠀
Tớ có một người bạn mà trong mắt tớ thì làm cái gì cũng giỏi giang. Và một người em cùng trường vẫn thường viết ra những dòng văn hay như chuyện kể. Tất cả tụi mình đều như vậy, luôn biết đến sự tồn tại của một vài đứa "con nhà người ta" nào đó, để rồi cảm thấy băn khoăn về sự đủ của bản thân. Tớ viết mà vẫn cứ lo mình viết không đủ hay, không đủ sâu, và cảm giác đó thật tệ.
⠀
Nhưng rồi cậu biết không? Cũng câu hỏi tương tự khi tớ thử chia sẻ với mọi người xung quanh, tớ nhận lại được một loạt những câu hỏi khác. Rằng theo tớ như thế nào là đủ? Đủ cho ai? Muốn cảm thấy đủ phải đạt được điều gì? Toàn là những điều tớ chưa nghĩ đến bao giờ và vì thế tớ chẳng thể trả lời được câu nào cả. Trong khoảnh khắc đó, tớ mới lờ mờ nhận ra hình như lâu nay mình đã đặt ra câu hỏi sai cho bản thân.
⠀
Tụi mình lớn lên trong một xã hội tồn tại những chuẩn mực đánh giá về thành công cá nhân đã gieo sâu vào tâm trí từ ngày nhỏ. Đó là điểm số, là lời khen ngợi, là sự công nhận của người khác. Nếu không thể đạt được những điều đó thì tụi mình sẽ dễ cảm thấy mình không đủ thôi. Bằng cách đó, vô tình tụi mình đã để cho những yếu tố bên ngoài - bạn bè, đồng nghiệp, gia đình, xã hội - quyết định chuẩn mực thành công trong cuộc sống của mình, và để cho sự cảm thấy đủ trở thành động cơ trong mọi việc mình làm, cho dù chẳng thực sự muốn thế. Rõ ràng tụi mình đều không muốn như thế phải không?⠀
⠀
Đã có những lúc tớ đánh giá một bài viết hay hay dở dựa trên sự đón nhận của mọi người xung quanh và lấy đó làm mục tiêu cho riêng mình. Nhưng những câu hỏi còn bỏ ngỏ đã cho tớ cơ hội quay đầu nhìn lại. Tớ chọn viết lách đơn giản vì tớ muốn kể câu chuyện của mình. Dù những gì tớ viết ra có thể chưa đủ trải nghiệm, đủ sâu sắc, không có nghĩa là câu chuyện đó không có ích ngay cả khi nó chỉ có ích với một ai đó. Khi cảm thấy nghi ngờ về sự đủ của bản thân, mấy cậu hãy nghĩ về lý do mà mình bắt đầu nè. Đó là điều đơn thuần nhất thuộc về riêng cậu mà chẳng một chuẩn mực nào có quyền đánh giá cả. Nhiều khi chỉ cần được là chính mình thôi cũng đã đủ để cảm thấy đủ rồi.
⠀
Hy vọng mấy cậu sẽ thấy được đồng cảm.